Hồi nhỏ, vào những ngày trời mưa rả rích, tôi thường đứng trước cửa sổ nhìn ngắm những hạt nước lóng lánh rơi xuống. Thói quen ấy đã theo tôi suốt ngày ấu thơ và kéo dài đến tận bây giờ.
Hiện tôi đang học tại trung tâm Thành phố, vào năm ba. Trước đây, những mùa mưa nắng qua đi tôi và người đó rất hạnh phúc khi bên nhau, cứ ngỡ rằng điều này sẽ kéo dài mãi mãi cho đến khi giữa năm 3. Cả 2 chia tay, đơn giản người đó có thể còn hoặc không còn yêu tôi nữa cũng có thể trái tim cả hai không cùng chung nhịp đập. Tôi vẫn yêu người nhưng người thi không, bởi người bên cạnh người là 1 câu gái khác, xinh đẹp, tài năng, nết na…nói chung là hơn tôi rất nhiều.
Thời gian dần trôi, tôi vẫn sống trong hoài niêm cho đến khi, mùa mưa về thành phố. Đêm ấy tôi không ngủ được, bởi tôi vẫn đang rất đau lòng và muốn bật khóc thật to trong căn phòng ấy nhưng không lòng tự trong là tự tôn không cho tôi khóc.
Trời đột ngột mưa, nhìn ra ngoài lan can tôi khẽ cười nhẹ, tôi đứng dậy mở cửa bước ra bên ngoài. Tay tôi vịn lan can những hạt mưa nhỏ hất vào mặt tôi man mát. Lòng tôi bỗng nhẹ đi phần nào, giơ bàn tay đang đeo nhẫn ở ngón áp út lên, rút chiếc nhẫn ra ném đi trong màn mưa đêm, cười nhẹ nhõm.
” Quá khứ chỉ là quá khứ thôi.”
Rồi quay bước về phòng, tôi cảm thấy mình đã làm đúng khi vứt bỏ những thứ của quá khứ để sống cho hiện tại và cả tương lai, tôi sẽ chờ ngày nắng trở về sau cơn mưa.
Thông báo chính thức: Blog Vui Vẻ rất mong nhận được sự đóng góp ý kiến cũng như bài vở của bạn đọc gần xa. Quý bạn đọc có tin bài muốn cộng tác xin gửi về địa chỉ email: [email protected] hoặc zalo: 0914311240.
Blog Vui Vẻ sẽ có nhuận bút tương xứng với chất lượng của bài viết nếu bài viết của Quý đọc giả được chọn để đăng trên trang của chúng tôi. Xin cám ơn!